Con gửi Thầy .
Thanh hóa của 15 năm trước, trên cái xe đạp cũ, trời chiều đông mưa tầm tã, con cố gắng đạp xe thật nhanh để đến nhà Thầy học,rồi lại mùa hè nóng nực con vẫn đi học nhà Thầy.
Con nhớ, Con học yếu quá, buổi học nào Thầy cũng gọi con hỏi bài , bắt con đọc, và nói rồi thậm chí không biết Thầy cũng bắt giơ tay. Nhiều lúc con ức chế vô cùng vì ngày nào Thầy cũng bắt con và các bạn giơ tay, con chỉ sợ Thầy gọi, vì con không biết gì mà vẫn phải giơ tay . Thêm vào đó, Thầy cứ bắt con phải viết tiêu đề bằng bút đỏ, rồi trình bày đẹp mà dù Con viết chữ xấu. Con học nhiều mà vẫn không nâng cao được nhiều khi Con chuẩn bị buông xuông không học nữa thì có lẽ khi đó Thầy cảm nhận được. Thầy chỉ nói một câu : nhấn lò xo bút càng thấp xuống bao nhiêu thì khi thả tay nó sẽ bật lên cao bấy nhiêu . Khi đó Con không hiểu gì, nhưng con biết tại con yếu nên mới bị Thầy quát. Con vẫn học với Thầy cả ba năm và đi thi đại học.
Gần 8 năm Con là cô giáo , trong lớp có học yếu và giỏi, Con cũng yêu cầu trò của Con trình bày như vậy, vì bây giờ Con hiểu được lí do vì sao Thầy bắt Con làm như vậy. Học trò Lam Sơn hay Đào Duy Từ hay Hàm Rồng hay trêu trọc Con : chắc ngày xưa Cô bị Thầy hành nên giờ Cô hành lại con. Nhưng Con tin sau này trên đường đời học trò của Con sẽ hiểu được tất cả cũng như Thầy từng dạy Con môn tiếng anh cũng như lời Thầy căn dặn Con. Con luôn nhớ cây vú sữa trước cửa nhà Thầy hay những lúc nhìn hoa loa kèn trắng Con lại nhớ Thầy . Con cảm ơn Thầy ,Con mong Thầy mãi mãi mạnh khỏe ạ.