LẠC NHAU GIỮA SÀI GÒN
– Đang đâu dzậy?
– ….
– Gần xịt, chờ chút hen
Chưa kịp thở một hơi dài thì người tới. Nụ cưới sáng rực nở trên khuôn mặt rám nắng Saigon.
– Nhanh thế?
– Chọc hẻm mà chạy thôi. Chưa biết đường hẻm thì chưa phải người Saigon.
Nhờ người tôi chạm vào một Saigon rất đời. Saigon là vậy đấy, những đường dài qua cầu lại nối nhưng lại có một mạng lưới những con hẻm, thông giữa những con đường. Saigon hào hoa trên đại lộ và bình dị nơi hẻm sâu.
Ngày thanh xuân rộng dài, Saigon đón tôi bằng nắng bằng mưa. Tôi yêu những con đường Saigon thênh thang người xe tấp nập. Chạy lên Nhà thờ Đức Bà. Lang thang khu chợ thiệp vỉa hè Bưu điện thành phố mỗi mùa Giáng sinh. Vui chân chạy xe lên Thảo cầm viên. Theo đường Hai Bà Trưng qua nhà thờ Tân Định. Tan lễ chiều ghé ngang hông chợ ăn bánh hỏi heo quay. Vòng vòng khu Đa kao ngắm những hàng cây cao vút vàng rực trong nắng chiều hội hè lễ lạc.
Ngày giáp Tết vô Saigon, người chở tôi dọc Nguyễn Trãi từ quận Nhất xuống quận Năm. Nói dừng xe ghé tiệm lựa đồ, người giả điếc. Chạy qua vài giao lộ. Dừng xe chống chân hất hàm ý bảo:’ Đó, vô mà lựa”. “ Không có nhu cầu xài đồ quá xịn thì xuống dưới quận Năm mua. Trên quận Nhất mắc trời gầm. “ Người Saigon đó. Yêu rất thực tế, không chiều chuộng kiểu vào hùa.
Chuyện ăn uống cũng vậy. Không nhậu được thì khỏi rủ rê, mất công. Nhưng thứ gì Hà Nội không có thì ráng mà ăn, ngon dở gì cũng thử đi .’ Ngoải làm gì có” Vậy mà nhớ.
Saigon tôi với người hẹn nhau ngoài quán cafe. Khỏi về nhà mất công. Cũng như người Saigon không bao giờ hỏi nhau quê quán. Saigon rộng mở bao dung cưu mang người tứ xứ. Quan trọng gì quê quán. “ Hạp thì gặp. Thích thì nhích”.
Saigon rộng lắm, nhưng chỉ cần xuống Quận 5 thôi đã có người hỏi “ Vừa từ Saigon về đấy à?”, huống chi người đưa tôi qua bao cây cầu, đi hoài đi mãi vẫn chưa hết Saigon của người. Nửa khuya hai đứa chở nhau qua cây cầu đường sắt, người nói với tôi:” Cầu này nhiều người tự tử lắm nghen!” Nghe mà rợn tóc gáy. Saigon “ qua cầu lại nối”, đường cứ dài và cầu cứ nối thôi. Cầu Calmette, cầu Khánh Hội, cầu Ông Lãnh… những cây cầu rất cần lao. Cầu Nhị Thiên Đường, cầu Chà Và… cầu nào dân Saigon rảnh rỗi ra đoán nắng mưa, hóng biển số xe đánh con đề? Dát cờ bạc nên tôi không nhớ. Đi suốt dọc một con đường ra đến tận bờ sông. Trời chia hai nửa. Phía chúng tôi đứng còn chút sáng chứ bên kia sông tối thẫm. Gió đưa mùi sình ngai ngái. “ Bên kia là Cần giờ rồi đó. Hết Saigon” Nghe đến hai chữ Cần Giờ là dám qua bên kia lắm nếu nửa khuya phà Bình Khánh còn hoạt động.
Có phải vì Saigon bao dung nên Saigon đông đúc? Không biết. Chỉ biết rằng tôi với người là đủ một nhân gian. Chỉ biết người là sợi dây duy nhất, ấy là tôi nghĩ vậy, gắn bó tôi với Saigon. Người từng đọc cho tôi khe khẽ câu thơ Du Tử Lê” Ở chỗ nhân gian không thể hiểu/ Tôi với người chung một trái tim” và tôi đoan chắc “ chỗ nhân gian không thể hiểu” chính là Saigon của người.
Rồi trong một sáng Saigon nắng hay trong một đêm Saigon mưa, đời sống đã đưa người tới trời lạ, để với Saigon người là viễn xứ, và tôi mãi là khách lạ.
Hoàng hôn nơi này xuống thật nhanh. Những vòng bánh xe quay hoài theo chiều dài hun hút của con đường. Tôi nhớ người. Saigon kiếm nhau thật lẹ qua từng con hẻm thông giữa những con đường. Saigon lạc nhau không dấu tìm giữa nườm nượp tha nhân.
Saigon rộng quá.
Em. T