CUỘC ĐỜI LÀ MỘT CHUYẾN TÀU
Bài: Phước Lộc
Cuộc đời cũng giống như một chuyến đi trên tàu: Người người nhộn nhịp lên lên, xuống xuống. Ở sân ga này, ta gặp điều ngạc nhiên, ở sân ga kia, ta gặp nỗi u buồn, cũng có khi gặp phải tai nạn bất ngờ.
Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp những người mà ta ngỡ rằng họ sẽ đi cùng mình suốt cuộc hành trình, đấy là cha mẹ ta. Đau đớn thay, sự thật thì khác hẳn. Họ xuống một sân ga dọc đường, bỏ ta ở lại với nỗi buồn đau vô hạn vì thiếu vắng tình thương và lòng trìu mến của họ dành cho ta. Ta cảm thấy sự trống vắng mênh mông vì không còn sự hiện diện rất đỗi thân quen của họ cạnh mình.
Dù sao, cũng có những người khác lên tàu và trở nên rất quan trọng đối với ta. Đó là anh chị em, người yêu và bạn hữu, những người mà ta thương mến.
Nhưng cũng có những người khách lạ chỉ ngồi cùng ta một chặng, rồi họ lặng lẽ rời đi không để lại trong ta chút ấn tượng gì. Ta sẽ gặp những người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi.
Cũng có những người ôm nặng nỗi u sầu suốt cả chuyến đi. Và có những người bạn đồng hành quý giá luôn sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ.
Ta ngỡ ngàng vì có vài hành khách mà mình mến thương lại ngồi trên một toa xe khác, ta bơ vơ một mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Nhưng buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người đến trước. Và khi xuống tàu, họ để lại cho ta nỗi nhớ khôn nguôi.
Hành trình của cuộc đời như thế đó: đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, hạnh phúc và đớn đau, gặp gỡ và chia tay. Nếu ta tìm được một người bạn đồng hành ngồi cùng ta suốt chặng đường dài, có thể đến tận bến cuối cùng, hãy cố tạo sự cảm thông với họ và hãy tìm ra những điều tốt đẹp nhất trong người bạn ấy.
Hãy nhớ rằng, bất cứ lúc nào trong chuyến đi, người bạn đồng hành của ta cũng có thể suy sụp, chao đảo và rất cần ta cảm thông, nâng đỡ họ. Bởi một lúc nào đó, chính ta cũng rất cần có một ai đó thông cảm và nâng đỡ cho mình…..