CHIẾC GHẾ MỚI SƠN
Một cô gái không hiểu tại sao mà mình lại bị ông chủ đuổi việc.
Ông chủ bảo cô chiều nay đến phòng tài vụ quyết toán tiền lương.
Cô buồn bã ủ ê ngồi một mình trên chiếc ghế trong công viên.
Lúc ấy cô nhìn thấy có một đứa trẻ nhỏ cứ đứng cạnh mình mãi mà không chịu buớc đi, thấy lạ bèn hỏi :
– “Cháu đứng ở đây làm gì ?”.
“Chiếc ghế này vừa mới quét sơn dầu, cháu muốn nhìn xem lưng cô khi đứng dậy sẽ thế nàọ” – Đứa trẻ hồn nhiên trả lời.
Cô sững người một lúc rồi phá ra cười.
Đột nhiên cô tỉnh ngộ, cũng giống như đôi mắt ngây thơ hồn nhiên muốn nhìn xem sơn dầu dính trên lưng cô, những đồng nghiệp đối nhân xử thế khôn khéo của cô ngày xưa cũng thường ôm ấp sự hứng thú mãnh liệt là muốn nhìn trộm, dò xét xem khi cô mất ý chí, hồn phách để trên mây sẽ như thế nào.
Thế là cô quyết định không thể đánh mất công việc cùng với sự tôn nghiêm và nụ cười của mình.
Cô lập tức đứng dậy, ngẩng cao khuôn mặt đầy tự tin.
Cô sải bước vào công ty, chờ đợi những đồng nghiệp muốn nhìn thấy cô với tinh thần xuống dốc, mất hết khí thế.
Nhưng ngược lại giờ đây họ đã nhìn thấy được một cố gái tươi tắn, tràn ngập nụ cười trên môi.
Trong thế giới đầy phức tạp này, ngoài những ánh dương huy hoàng rực rỡ, những lý tưởng cao đẹp, thì cũng có những đám mây đen, những sự kích động ngoài ý muốn.
Chúng ta khó có thể tránh được những sự thất bại, những cú sốc bắt nguồn từ vô vàn các sự vật, sự việc xung quanh chúng ta giống như cô gái ngồi trên chiếc ghế mới quét sơn ở trong công viên vậy.
Chúng ta cũng sẽ cảm thấy đầy trách móc, thất vọng, không biết sai lầm ở đâu.
Tuy nhiên, đừng quên là xung quanh ta có rất nhiều người đang chờ đợi ta để chê cười, chờ đợi ta để nhìn thấy ta đang sụp đổ vì xuống tinh thần.
Họ đợi ta đi qua để bồi thêm cho ta vài hòn đá nữa … !
Ta có thể thất vọng, ta có thể rất buồn và có khi ta chảy nước mắt một mình, nhưng ở trước mắt mọi người, ta nhất định phải kìm nén sự thất vọng của mình, nỗi buồn phiền và cả những giọt nước mắt.
Bởi vì, ta có thể không còn công việc, có thể chấp nhận sự thất bại, có thể mất đi bạn bè, nhưng ta tuyệt đốì không thể mất đi bản thân, không thể đánh mất đi lòng tự trọng, sự tôn nghiêm của chính mình.
Dù đã không may ngồi vào chiếc ghế vừa mới quét sơn thì phải dám đối mặt với sự thật ấy, phải chấp nhận nó.
Những con người sống trên đời đều bình đẳng như nhau, ta không việc gì phải chấp nhận sự cười nhạo hay miệt thị của người khác.
Ta cũng không phải quá dễ dãi với những kẻ vui sướng khi thấy nguời khác gặp tai họa.
Hãy cất cái dầu sơn trên lưng vào một chỗ, gấp nó vào trong chiếc áo và cầm áo trên tay.
Hãy cất đi những điều không vừa ý, chẳng thèm để nó trong lòng.
Điều ta cần làm là nở một nụ cười đầy tự tin, để lại cho mọi người một hình bóng trong sáng, tự tôn về bản thân mình.
Nhớ nhé !